Thanh niên may mắn và em hoa khôi cực phẩm

Hoàng ngồi cuối bàn, tay chống cằm, mắt đượm mệt mỏi, không tập trung. Thư gật, “Dạ, anh đi cẩn thận,” nhưng khi cửa đóng, cô ôm ngực thở dài, “Mình phải cẩn thận hơn, không để anh biết.”
Trưa tại công ty Hoàng, không khí phòng họp ngột ngạt với tiếng máy chiếu rè rè và giọng thuyết trình đều đều của đồng nghiệp. Dấu vết trong lòng Thư ngày càng rõ, không phải khoái lạc mà là nỗi sợ và tội lỗi, đẩy cô gần hơn đến bờ vực không thể quay đầu. Ánh sáng mờ phản chiếu lên vỏ nhựa đen bóng, như một lời nhắc nhở về sai lầm cô không thể chôn vùi. Cô giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ ngắn: Nam đè cô trên bàn khám, ngón tay trơn trượt móc lồn cô, giọng trầm thì thầm: “Em là của anh, em muốn nó mà” Mồ hôi ướt tóc mai, Thư thở dốc, tay kéo chăn che ngực, cảm giác lồn ướt át dưới quần lót làm cô hoảng hốt, tự trách: “Sao mình còn mơ vậy, phải quên thời gian tại phòng khám, không được để hắn ám mình nữa.”Cô bước xuống giường, chân trần lạnh buốt trên sàn, mở ngăn kéo lấy chiếc USB Nam đưa hôm qua. Nam phủi áo, nhếch môi, “Mày càng nóng, Thư càng dễ ngã thôi Hoàng à.”
Thư ngồi nhà, ôm bé Ngọc, nhìn chiếc USB trên bàn, ánh sáng từ đèn ngủ hắt lên làm nó lóe sáng như lời cảnh báo. Ánh sáng nhợt nhạt từ bầu trời xám xịt chiếu lên sàn gỗ, làm nổi bật những vết xước cũ như dấu tích thời gian không thể xóa nhòa. Thư siết chặt nó, định đập nát dưới gót chân, nhưng tay run, cuối